Sunday, December 12, 2010

Bỗng nhiên tôi thèm

Thế là cũng sắp chấm dứt cái tuổi "đêm không trăng" này rồi he. Hình như có cảm giác mình đã lớn, chợt thèm được chăm sóc ai đó, nhìn"nó" lớn lên từng ngày, hình thành dần dần những phản xạ: đi , đứng, ăn, nói, chạy nhảy, thèm được nậng niu, ẵm bồng "nó". Haizz, có lẽ đọc nhiều blog của bạn bè mình quá, thấy những gương mặt ngây ngơ, xinh xắn mà ước chi mình cũng có giống nhu vậy. Chắc là vậy rồi.
Chưa hết nha, cái cơn thèm của tôi còn vì chuyện khác nữa. Số là tui cũng có bồ hẳn hoi. Nhưng mà tui một mình ngày 2 buổi đi làm, một mình đi chơi, một mình đi ngắm thiên hạ vào những ngày lễ Tết,... nói túm lại là người khác nhìn vô sẽ nói là tui tôn thờ chủ nghĩa độc thân... híc, oan quá đi à! Phải chi tui tôn thờ cái chủ nghĩa đó thiệt thì chắc là tui ko sắp điên lên vì thèm như bây giờ.
Nhiều khi thèm nhân được tin nhắn hỏi thăm giữa ngày, thèm ngồi phía sau xe, tha hồ ngắm cảnh chứ ko phải chăm chăm coi có cái xe nào chuẩn bị ủi mình hay mình ủi nó, thèm có ai đó chăm sóc mỗi khi mình bệnh, thèm được nhõng nhẽo và dẫn đi ăn quà, thèm những bó hoa, thèm cái nắm tay, thèm cái hôn trước khi ngủ, ... Coi bộ tui thèm hơi bị nhiều đó hen, ngồi kể ra chắc ko biết bao giờ mới hết. Quan trọng là nhiều khi tôi còn thèm "ghét" nữa đó, tui ước gì mình có thể ghét người ta, để ko phải có nhiều cơn thèm như vậy.

1 comment:

  1. sau 6 năm thì cái thèm của tôi vẫn còn nguyên vẹn, tôi vẫn thèm đến rơi nước mắt 1 cái ôm khi mắt mình nhòe nước, thèm 1 cái hôn trước khi ngủ, thèm được tặng quà, tặng hoa không phải vì 1 lý do gì cả.... THÈM chết đi được.
    nếu như nghĩ mình tìm được 1 bờ vai thì khi dựa vào mới hay bờ vai không đưa ra cho mình, cảm giác thật là hụt hẫng, vậy chẳng thà chẳng tìm gì cả, cứ đứng 1 mình có lẽ sẽ hay hơn. Hóa ra chẳng có sự nương tựa mà chỉ là 1 hợp động hôn nhân, thân ai nấy lo.

    ReplyDelete