Monday, July 6, 2009

LONDON, món nợ khó đòi


Biết sao khó đòi ko? biết bao nhiêu chuyện khó khăn đã xảy ra thì tui mới đặt chân được tới cái xứ sở sương mù này đó. Tui tính đi cái chỗ này lâu lắm rồi, hình như hồi tháng 5 lận, đóng tiền đã rồi phải bỏ vì ko lấy kịp visa. Cho nên, dù bận rộn lắm lắm và túi tiền eo hẹp nhưng tui vẫn cố gắng đi. Vậy mà, mua vé đi lúc 2g30 nhưng xe bus bị delay đến tận 5g chiều, mà nếu đi 5g chiều thì 12g đến nơi và tui cũng chưa biết chỗ ở trọ nữa, chắc phải ca bài "đi về đâu hỡi em" rồi. Vậy nên tui phải đổi lấy vé 10g30 đêm , ngủ trên xe và đến nơi khoảng 8g sáng.
E hèm, London và Pháp cách nhau bằng biển Manche, hồi đó rầm rộ cái vụ làm đường hầm qua eo biển này, tui cứ tưởng chuyến này được đặt chân lên cái đường hầm lịch sử đó chớ, eo dè cái đó chỉ dành cho tàu điện cao tốc thui. Tui đi bằng xe bus nên được đưa lên cái phà. Ái chà, cái phà hông giống mấy cái tui hay đi về quê nội đâu nha, nó bự ta nói luôn, tầng bên dưới cho xe đậu, tầng 1 và 2 dành làm chỗ nghỉ ngơi, casino, game, nhà hàng, shopping cho du khách, cứ tưởng đang ở trong khách sạn nào đó chớ

Cái phà nè, nối liền 2 bờ biển Calais (Pháp) và Dover (Anh)
Chưa hết, cái hệ thống tàu điện ngầm chằng chịt cũng làm tui bở hơi tai, y chang Paris, nhưng mà được cái lúc nào cũng có nhân viên nhà gare đứng túc trực để hướng dẫn cho du khách, ban đầu tui cứ túm mấy anh này mà hỏi, cũng may tui đã được làm quen với hệ thống metro chằng chịt của Paris nên chỉ sau nửa ngày thì nắm được quy tắc. Đã phức tạp vậy mà ko chịu quoánh số và ghi destination như Bỉ, còn đặt tên riêng theo màu của từng line, rồi tên thì lại chia hướng Đông, tây, nam, bắc. Lần mò theo hướng như vậy đến nơi thì mới có cái bảng ghi destination, thấy mệt hông!
Ngày đầu tiên, tui đi loay hoanh gần như hết cái bản đồ, 11g đêm, chân lê ko nổi (dùng từ lê chính xác 100% đó nhen), về đến chỗ trọ là hơn 12g tối, mệt ko buồn ăn, lăn ra ngủ đến 10g sáng. Ah quên, tối đó đi về nhà gare để lấy xe lửa về nhà còn thắc mắc sao ở nhà gare mà đồng hồ lại chạy sai, sáng dậy tình táo mới chợt nhớ là mình chưa chỉnh lại giờ (London lệch với Bỉ 1 giờ). hì hì hì.
Ăn "sáng" xong, tui lại lê chân đi những nơi còn sót lại trên bản đồ, đến 5g chiều là đi hết nổi, đành quay về nhà gare ngồi chờ xe bus đi về mặc dù 8g30 xe mới chạy.
Giờ mới thấm thía câu "tuổi già sức yếu", nhớ cách đây 3 năm, ngày nào cũng "lặn lội" đi chơi từ sáng sớm đến tối mịt mới về và đi 3-4 ngày liền như thế cũng chẳng sao. Bây giờ chỉ đi có 1 ngày, uống paracetamol giảm đau rồi mà ngày hôm sau đi cũng ko nổi nữa, ôi...chẳng lẽ đã đến lúc gối mỏi chồn chân, dừng bước giang hồ rồi sao!!!!!
Hix, mùa hè tụi thanh niên ở đây đi du lịch bụi cũng dữ, đứa nào cũng vác cái balo to tướng đi chơi theo từng nhóm hoặc từng cặp, nhìn thấy ganh tỵ ghê, tự nhiên hết muốn đi nữa (ái chà, vụ này mấy năm trước đâu đó thèm để tâm). Ah, tui cũng phục lăn mấy bạn Hàn Quốc, tiếng Anh chỉ bập bẹ (có tên ko thèm biết tiếng Anh luôn) vậy mà cũng du lịch khắp nơi với cuốn sách du lịch tiếng HÀn trong tay. Pó tay!


Cung điện Buckingham
.
Gần cung điện có con đường đi dạo mang tên công nương Diana, có con suối , có khu vui chơi thiếu nhi
tưởng niệm công nương ... mới thấy công nương xứ WALES này có vị trí rất lớn trong lòng người dân và hoàng tộc Anh quốc.

















London Bridge, biểu tượng của London

Đây là lúc cái cầu mở lên cho tàu bè qua lại
London tower, nhìn giống như 1 lâu đài cổBig Ben























Tòa nhà nghị viện Anh



















Westminster Abbey (già lắm rồi, từ năm 960 lận)
























nhà thờ St.Paul, nhà thờ lớn nhất London (đẹp nhất nữa)





















Southwalk London- nhà thờ Gothic cổ nhất London. Nhưng mà nói chung, nhà thờ ở Luân Đôn bên trong thiếu vẻ lộng lẫy, nó đơn giản đến lạ.



LOndon eye, thấy tui ẩn hiện trong đêm hông (bởi ta nói nhờ người khác chụp ko ưng ý tý nào). Lúc này cái máy của tui hết pin nữa nên ko có flash.

No comments:

Post a Comment